Gần đây, mình đọc trên blog của một kẻ thạo đời, có bàn về “TÍNN NGUYÊN TẮC”.
Đại loại, tính nguyên tắc thì rất là cần cho cuộc sống. Ai mà sống không có nguyên tắc thì nguy lắm, không ra hồn người, chứ chẳng chơi. Kẻ đó có mỗi một lần làm sai nguyên tắc bản thân thôi đã bị nguyên một con thạch thùng có cả đuôi rơi vào mồm. Sợ thật, thế có còn mà ra hồn người !
Việc này khiến mình trở nên để ý nhiều hơn đến “TÍNH NGUYÊN TẮC” trong cuộc sống.
Và phát hiện ra, may thay, còn rất nhiều người sống có nguyên tắc.
Để mình kể một chuyện gần đây nhất nhé.
Giai nhà mình được tặng một CÁI TÚI. Giai bảo cái túi này của anh Tờ Lập thần tượng của em trong ban nhạc Cái Giường, đi Ý mua về đấy.
Ô xịn thế cơ àh ? thế đưa đây em xem phát lào.
Nguyên tắc thứ nhất của mình là tính trực quan: mắt thấy tay sờ, mới tin. Thế mà mình cầm cái kéo trên bàn cắt xoẹt một cái vào cái quai túi xem có đứt không.
Ô mà xịn thật, không đứt.
Nguyên tắc thứ hai của mình là không cả tin. (Thời buổi này làm quái có thứ gì mà tốt quá chứ. Chắc chắn có khuất tất. Mình lại lấy cái dao khứa thử một phát ngọt lừ vào cái đường chỉ may quai túi.) Đấy đã bảo mà, đứt ngay đây này.
Ối định khoe một phát mà Giai đã nhìn thấy, rú ầm lên, làu bàu một hồi, than vắn thở dài.
Mình cười hề hề xoa dịu nỗi đau rồi khuyên Giai mang ra hàng khâu giày mà khâu.
Hôm sau nghe lời vợ, Giai mang túi ra hàng khâu giày.
Và đây là câu chuyện ở hàng khâu giày:
_ Anh, anh, khâu em phát cái quai túi.
_Ở đây chỉ khâu giày thôi anh ạ. - Anh Khâu Giày trả lời.
_ơ cái này quai da, như khâu giày, anh cứ khâu như khâu giày em trả tiền như khâu giày.
_Không anh thông cảm, em chỉ khâu giày thôi – Anh khâu giày quả quyết quả lời. Quyết giữ vững nguyên tắc.
Thế này là quá sức kiên nhẫn của Giai, Giai mang túi về nhà, kể lại câu chuyện trên với bộ mặt của kẻ vừa nhai phải đế giày.
Mình thì mình khoái. Đấy. Sống phải có nguyên tắc như thế chứ.
Giày là giày mà túi là túi. No nẫn nộn.
Giai không cam tâm. Giai cũng có nguyên tắc của Giai. Tổ sư nó tưởng cả thiên hạ chỉ có mỗi mình nó khâu được da àh. Hôm sau Giai mang túi ra hàng khâu giày sát bên cạnh:
_ Anh, anh khâu em phát cái quai túi.
_Ở đây chỉ khâu giày thôi anh ạ - Anh Khâu Giày Phẩy trả lời.
_ơ cái này quai da, như khâu giày, anh cứ khâu như khâu giày em trả tiền như khâu giày.
_Không anh thông cảm, em chỉ khâu giày thôi – Anh Khâu Giày Phẩy quả quyết quả lời. Lắc đầu quầy quậy. Nguyên tắc giữ vững như anh Khâu Giày nọ.
Thêm một minh chứng nữa cho tính nguyên tắc.
Mình vô cùng ngưỡng mộ. Sống nó phải có nguyên tắc, chứ chẳng chơi !
Mình bắt đầu nói với Giai về tính nguyên tắc của cuộc sống. Sống phải có nguyên tắc. Có khi á, cái hàng khâu giày ý, hàng bên trái chỉ khâu giày chân trái thôi, hàng bên phải, nguyên tắc là chuyên khâu giày chân phải. Anh thấy có Prồ không? Có chuyên sâu không? Đấy, phải thế, xã hội mới tiến bộ được. Em phấn khởi lắm..vân vân..
Giai nghe xong, gục gặc đầu. Rồi bỏ đi.
Một thoáng sau, Giai về, cười hỉ hả. Tay giơ cao cái Túi đã được khâu lại ngon lành cái quai.
Mình há hốc mồm: Anh tìm được hàng CHUYÊN khâu túi àh ?
- Không, anh khâu ở hàng KHÂU GIÀY hôm nọ.
- Hở ? thế còn nguyên tắc?
- Nguyên tắc chứ !! -Giai nói chắc nịch, tay chém chém không khí - Đúng là phải có nguyên tắc. Hai thằng đấy là hai anh em. Hoá ra bố nó tên là TÚI. Nguyên tắc là không khâu bố nó. Nên anh ra bảo khâu cho anh cái BỊ. Nó khâu luôn. Hết hai khoòng. – Nói rồi Giai hỉ hả khoác cái BỊ lên người, đi đi lại lại trước gương, ra vẻ mãn nguyện lắm.
Mình cũng hỉ hả. Phải vậy chớ ! Sống phải có nguyên tắc, chứ chẳng chơi !