Thứ Sáu, 28 tháng 12, 2007

Đợi cầu vồng for December 28, 2007

Người đăng: esheep vào lúc 11:29 8 nhận xét



Thay cái theme phát lào...

Là những ngày mưa như hôm nay..

Trời mưa.. là mưa... bởi sau cơn mưa, thường có cầu vồng...

Thứ Năm, 20 tháng 12, 2007

Cái mặt đầu gấu for December 19, 2007

Người đăng: esheep vào lúc 18:44 24 nhận xét



Cái mặt đầu gấu này này, giờ cứ động tý là hét lên như cái còi xe ô tô ý.

Khi đòi gì là hét lên đến lúc đòi được mới thôi.

Ghê gớm không chịu được. ghét cái mặt.

MÀ ghét thế, Bố nó cho nó đi chơi Noel, đi qua cái mẹt người ta vẽ hình sư tử bố nó chỉ chỉ rồi dọa : hù, sư tử đấy sợ chưa !!! Nó ngó ngó rồi hét lên như cái còi, chỉ lia lịa : É É MẸ!! MẸ !!

Bố nó trố mắt ra rồi được thể cười góp như Liên Xô được mùa. Ghét cả đôi luôn.

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2007

Words don't come easy ....

Người đăng: esheep vào lúc 19:56 19 nhận xét



(blog mĩm xinh 11/12/2007)

Tổng kết những trò vui của mĩm còi nhân dịp 1 tuổi:

Nói:

Mong chờ.. mong chờ..

Cả nhà từ hồi tháng 7-8 thấy Mĩm thích nói, suốt ngày líu lo nên ra sức dạy Mĩm gọi “BÀ” , “MẸ”, “BỐ” v.v… những từ quen thuộc thân yêu, ai cũng chờ đợi đón xem từ đầu tiên Mĩm cất lên là gì…

Một hồi rồi chả thấy chị ý nói gì, cũng chả sao, còn quá sớm… Mọi người vui vẻ chờ tiếp…

Đến một hôm hồi Mĩ m khoảng 10 thnág cả nhà ngồi ăn cơm, buôn chuyện buôn chuyện, tự nhiên nghe thấy một giọng nhỏ xíu, trong veo cất lên “ MỐC MEO…”

…..

Im lặng, mọi người quay sang nhìn nhau, quay sang nhìn mẹ, lúc đó đang bế Mĩm, mẹ nhìn vào lòng, chả thấy Mĩm đâu..

“MỐC MEO”…

Cả nhà ngó xuống gầm bàn, Mĩm ngồi trong lòng mẹ lộn cổ xuống gầm bàn, tay “bập bập” gọi mèo và trong veo” MỐC MEO..”

Cả nhà sững người… xyz.. một cảm giác rất Yo!most

Chả ai hiểu vì sao Mĩm lại nói từ đầu tiên lại là từ 2 chữ liền, lại là 1 từ “Mốc meo” chả liên quan. Chả cần biết vì sao, điều kỳ dieụe có ai hỏi vì sao bao giờ đâu.

Sau đó, lần lượt Mĩm nói các từ “Tích tắc” khi chỉ vào cái đồng hồ treo tường và nhắc ông mỗi khi ông đi tập về mà chưa kịp đeo đồng hồ, hoặc chỉ vào đồng hồ bất cứ ai đeo trên tay và reo lên” Tích tắc”.

Một từ MĨm thích nói nữa là “Tắc” hoặc “tắc ti” mỗi khi nhìn thấy ôtô chạy qua trước cửa hoặc trong tạp chí. Nhưng bó tay hơn là mỗi khi đi ngoài đường, có rất nhiều ôtô, thì Mĩm chỉ gọi “TẮc” khi đó đúng là 1 cái taxi! (????) CÒn ôtô bình thường chạy qua thì lơ luôn !!!

Sau đó thì những từ “ MẸ” “Bà” Bác” “Mắt” với Mĩm là chuyện thường ngày ở huyện. Và Mĩm luôn gọi rất đúng. Không nhầm ai với ai cả.

Phê nhất là bố Mĩm dạy Mĩm từ “Móc” khi chỉ vào cái móc để móc màn.

Mĩm gân cổ lên cố hết sức mới nói được “MMMMMMóc” nói khoảng 2-3 lần mệt quá thì gọi luôn “MMMMMMMẹ” rồi bắn ra 1 tràng “mẹ mẹ” cho nó. .nhàn.. vì từ “Móc” khó quá.

Bó tay.

Nhưng chỉ 2 ngày sau, Mĩm đã làm bố chóang 1 phen khi nói rành rọt “ MÓC MÀN”

Khi đó mẹ đang ở bên phòng bà, bố bế Mĩm sang khoe nhưng mẹ không tin, lập tứ Mĩm cho 1 tràng “ Móc màn, móc mà, móc mà”… về sau líu lưỡi toàn nói thành “Móc mà” ha ha !

....

Ôi mẹ phải đi làm rồi.. thôi còn nhiều vụ lắm, kể dần dần nha.. yêu bố bố+ mĩm mĩm..

Thứ Hai, 10 tháng 12, 2007

HAPPY DAY, HAPPY BIRTHDAY TO MĨM XINH December 10, 2007

Người đăng: esheep vào lúc 18:37 42 nhận xét



Hi hi, thấy mẹ làm bánh sinh nhật cho Mĩm có match với bộ đầm của Mĩm hông ? Xinh hông ? Ngon hông ? ho ho

----------

Sinh nht đu tiên ca Mĩm Mĩm.

Xung xướng và xao xuyến như ăn xôi xéo uống xê xủi

So SWEET !!!!!!!

T và bn Thy rách, (á không phi, Thy Jake !) t my hôm trước đã vô cùng hùi hp c nhc đi nhc li dng k nim xưa ca mt năm v trước, ri ôm cái hùi hp đó đt chuông báo thc cho bui sáng hôm nay đúng vào giây phút bn Mĩm chào đi.

Sáng nay, trong không khí m áp ca chăn đm, tiếng nhc HAPPY BIRTHDAY ni lên du dương, t và bạn Thy Jake bật dậy rồi lại.. nằm xuống nghe trọn bản nhạc êm ái.. Tớ quay sang nhìn bạn ý, bạn ý cũng đang nhìn tớ (thẹn) . Rồi bọn tớ quay sang nhìn bạn Mĩm lúc đó đang ngon lành ngủ, hai má phúng phính đỏ hây hây. Bọn tớ thơm trộm bạn ý 1 cái rồi nói “ HAPPY BIRTHDAY, little angel”.

Xong rồi tớ mỉm cười với Jake và nói: “Café em đã đặt phin, có bánh Gouté và bạc hà…” . Jake không cần tớ nói hết câu, bạn ý đã mở toang cửa sổ phòng để cho làn gió trong lành từ khu vườn phía sau nhà mang vào mùi hoa bạch đàn hăng hắc dễ chịu. Khi tớ hòan thành thủ tục buổi sáng quay ra thì Jake đã mang đồ ăn lên, máy nghe nhạc bạn ý tặng tớ năm ngóai đã đầy pin, tớ và bạn ý cùng nghe list nhạc quen thuộc, em Mĩm vẫn cuộn tròn ngủ như mèo con.

Bọn tớ không nói với nhau một lời nào. Không gian tràn ngập một điều gì đó gần như ngọt ngào…..

---------------

Jake gọi đó là một buổi sáng bằng NIỀM TIN.

Đẹp không ?

Ngọt ngào không ?

Lãng mạn không ?

Nói gì đi chứ , quá đẹp, quá ngọt ngào, quá lãng mạn luôn ý.

CHO NÊN NÓ CHỈ CÓ TRONG NIỀM TIN THÔI.

Đấy là buổi sáng tớ tưởng tượng ra đấy.

Tớ hứa với bố bạn Mĩm biết bao lần về một buổi sáng tớ ngủ dậy sớm hơn bạn ý, chuẩn bị cho bạn ý một chút café, một chút im lặng và nếu xa xỉ hơn là một chút âm nhạc (tinh thần) hoặc đồ ăn là bánh Gouté hảo ( vật chất)

Nhưng sự thật là sáng nào bạn ý cũng phải lôi cổ tớ dậy, năn nỉ tớ dậy trông em Mĩm đi cho bạn ý còn đi làm.. làm ơn đừng mở cửa sổ ra vì ban ý dị ứng mùi hoa bạch đàn và cằn nhằn về việc tớ luôn đặt 10 loại chuông báo thức vào 1 buổi sáng mà chỉ tổ làm em Mĩm và bạn ý tỉnh dậy chơi với nhau chán chê mà tớ chả nghe thấy gì.

Cái này gọi là NIỀM TIN mãnh liệt.

Mình chúc mừng Mĩm Mĩm tròn 1 tuổi nhé, Jake yêu quý.

And still waiting for the perfect day to say I LOVE YOU ! ho ho ho !!!

-------

Đính chính: Trong dững entry trước, tớ trót gọi bạn Thụy là Thụy rách.

Dư vậy là sự phát âm không chuẩn, khiến cho đồng nghiệp của bạn Thụy vào blog của tớ đọc xong than phiền với bạn ý về việc tại sao lại gọi bạn ý là "rách" -trong từ "rách rưới".

Tớ xin vô cùng cảm ơn các bạn đồng nghiệp của bạn Thụy đã phát hiện ra sai sót này.

Từ nay xin đính chính lại, phải gọi là THỤY JAKE - JAKE trong từ "JAKE SANDERS - ở phim Trở về EDEN" ý. Phát âm là " Dếch Sen-đợt-xờ"

Cám ơn bạn Thụy - người hứa sẽ luôn đối xử tốt với Mĩm Mĩm và yêu Mĩm Mĩm như con đẻ ( Mẹ, câu này đã nổi tiếng hết cả cái Trung Uơng Đòan rồi đấy nhớ bố nó nhớ)

Chủ Nhật, 11 tháng 11, 2007

November rain 11, 2007

Người đăng: esheep vào lúc 16:09 31 nhận xét


Thứ Hai, 5 tháng 11, 2007

Tâm Khúc

Người đăng: esheep vào lúc 16:18 22 nhận xét



Cái gì nhỉ, àh Mĩm còi, chẹp, mình thật sự rất khổ sở vì cứ luôn phải kiềm chế bớt nói về em ý, vì lúc nào trong đầu mình cũng là hình ảnh và dững suy nghĩ về em ý.

May mà mình thông minh, mình lập mẹ nó 1 cái bờlog cho riêng em ý để mình tha hồ ghi lại mọi điều về em ý cho bố em ý đọc, chứ không thì ngập lụt bờlog của mnìh mất… mình thông minh thật đấy.

Cái entry này mình copy từ blog của mĩm xinh, ngày 22/10/2007 :

Sáng nay chat với em Sin còi (cũng còi) em ý hỏi han mình về em Mĩm còi. Mình bảo em Mĩm còi đang bị ghẻ đít.

Rồi mình kể cho em Sin nghe vài chuyện gần đây về em Mĩm còi:

The lullaby:

Theo mình, điều ngọt ngào thiêng liêng nhất mà người mẹ có thể dành cho đứa con là cho con bú. Ngọt ngào và vĩ đại.

Điều ngọt ngào thiêng liêng thứ hai là được ôm con vào lòng, và ru con ngủ.

Khi mnìh sinh em Mĩm xong, cùng phòng với Mĩm là bạn Bi, sinh cũng ngày.

Ngày đầu tiên sau khi Mĩm và Bi được bệnh viện trao trả lại cho nhà sản xuất, mẹ sheep và mẹ Lan đã ôm 2 bé vào lòng, ngập tràn hạnh phúc. Yêu thương còn nhiều lóng ngóng, vụng về…

Cùng lúc nào đó trong ngày đầu tiên ấy, có một lúc cả 2 em bé đều díp mắt lại, buồn ngủ… Hai bà mẹ trẻ cùng ôm bé vào lòng, và nói thầm: Mẹ ru em ngủ nào…

Nói thật nhé, mình chưa từng bao giờ biết hát, để hát một bài gì đó đúng nhạc, chứ đừng nói là hát ru.

Thụy rách, ngày yêu nhau, còn phải quăng đàn và thốt lên: “Giời ạ, em có giọng ca thách thức mọi tay đàn, đố thằng nào đàn cho em hát đựoc đúng nhạc”…

Nhưng, mình vẫn còn nhớ y nguyên những bài hát ru mà ông bà ngoại Mĩm ru mình và thằng Cò béo từ ngày còn bé tý. Một trong những điều tuyệt diệu bậc nhất suốt thời ấu thơ, là những đêm hè mất điện trải chiếu ra khoảng sân trước nhà, nằm phơi bụng để ông bà ngoại của Mĩm hát ru cho nghe, và được gãi lưng xoa bụng như lũ lợn con… Lớn lên, mình khao khát chờ đợi đến ngày được ôm trong tay đứa con đầu lòng, ngắm nhìn nó một tý, rồi ru nó, những điệu ru vang từ ấu thơ..

Trờ lại ngày đầu tiên của Mĩm còi bên mẹ…. Khi ấy, mẹ Sheep và mẹ Lan run run nghĩ thế thôi, cũng có phần loay hoay, rằng sẽ ru con thế nào đây… Thì may quá, bà ngoại của Mĩm đã đỡ lấy Mĩm, và nói:”Nào để bà ru Mĩm nào”….

Mẹ Lan cũng nhè nhẹ ru cu Bi một bài hát nho nhỏ, nhẹ tênh…

Đúng lúc đó thì bà nội của cu Bi đi vào, thấy mẹ Lan đang ru Bi liền nói:

_ Sao lại ru con thế cho nó quen đi, không phải ru, hát hò gì cả, trẻ con nó buồn ngủ nó tự ngủ được.

Mình nghe bác ấy nói xong, nghẹn thở, giống như bị tước bỏ vậy. Và bàng hoàng không biết bao lâu sau. Không, không bao giờ, không bao giờ Mĩm còi buồn ngủ mà sẽ không có lời ru nâng giấc cả. Dù cho cái sự nâng giấc ấy chênh cái lênh tênh vênh với sự du dương cmột nghìn lần.

E hèm, bởi vậy mới nói, em Mĩm bi giờ 10 tháng òai, hồi nào giờ nghe ru quen phát nghiện, em ý thích ru lắm ý, khi nào buồn ngủ là ỉ eo làu bàu đòi mẹ/bà/bố ru. Có hôm lên cơn nghiền giả vờ ngủ, mọi người bế lên ru cứ im thin thít nghe, mẹ/bà/bố ru rã họng xong dừng lại để thở thế là em ý mở choạc mắt ra, nhổm dậy ngồi chơi.

Bởi vậy mới nói, ngày hôm qua, chủ nhật mẹ cho Mĩm còi về chơi nhà ngoại, bà và bố đi ăn cưới. Buổi trưa mẹ nấu cơm cho ông, cho Mĩm vào cũi, cô ấy buồn ngủ díp mắt, ỉ eo đòi mẹ ru, mẹ vừa nấu vừa giả vờ nói chuyện cho Mĩm quên đi một lúc… Một lúc mẹ thấy im im không thấy Mĩm ỉ eo gì, quay lại, và thấy:

Ra là cô ấy đòi mẹ ru không được, nằm lăn ra cũi, mắt nắm tịt lại, tự lấy tay vỗ vỗ vào bụng và mồm cứ “à à à.. ê ê..ê” lên tục.

Mẹ trố mắt ra không hiểu gì, nhìn kỹ mới hóa ra là cô ấy tự nằm lăn ra và -tự -ru-mình.

Đúng kiểu: " Ờ...con này cóc cần đấy ! không đứa nào chịu ru con này thì con này tự ru, nhá !"

Bó tay chấm com. Vừa buồn cười vừa thương khủng khiếp, vứt béng nó nồi niêu đi và bế cô ấy lên vỗ về một lúc ngủ quay tít. Thương thế không biết.

--------------

Còn chuyện nữa, bà ngoại sáng sang đều ngồi tụng kinh vì bà theo đạo Phật, dạo này bà hay cho Mĩm lên ngồi bên cạnh, bà tụng kinh còn cô kia ..gõ mõ!

Chết cười, bà thì cứ tụng còn cô kia cứ ngồi thu lu như con cóc, gõ cốc cốc 1 hồi rồi cứ khi bà ngoại “ A di đà Phật” 1 cái là cúi gập người lạy lấy lạy để.

Rồi, bởi vậy mới nói, thế là sang hôm kia, bà đang làm ăn sáng cho cả nhà, bố này, mẹ này, ông này, ngồi quanh bàn chờ bà, bà một tay bế Mĩm 1 tay loay hoay làm làm làm…

Giời màu thu đẹp tuyệt vời, loa phường vang vang một bài ca, bà nhà ta hân hoan cao hứng cất giọng hát theo loa phường, bài “ Một rừng người, một đời cây”.

Tự dưng, cả nhà thấy cô kia ngẩng phắt lên nhìn bà ngoại, chăm chắm mấy giây rồi… cúi gập người chắp tay vái lia lịa kiểu “ A di đà Phật”.

Thì ra cô ấy thấy bà hát mà lại tưởng bà.. tụng kinh.

Mở ngoặc là giọng ca của mẹ cô ấy là di truyền của bà ngoại.

Hồi ở nhà cũ mỗi khi bà mà hát ka-ra-ô-kê là ông và cậu Cò đi xé giấy báo bịt mọi lỗ thủng trong nhà vì sợ mất hết hàng xóm láng giềng.

Bó tòan thân chấm com.

Cả nhà cười bò ra một trận.

Tịnh từ hôm ấy chả bao giờ thấy bà ngoại cô ấy hát hò gì nữa.

A di đà Phật !

----------

Khuyến mại mấy cái ảnh mới nhất, đeo quả kính tròn trong bộ kính cổ của bố Thụy rách :

Nhìn kỹ đi nhìn kỹ đi, MỘT cái răng đầu tiên mọc dồi nhá :


--

I wonder how, I wonder why..

---

Oh yeah, i know who am I !

--

bi bi see you soon..

Sên chúa ( đã về đích) ký tên

Thứ Ba, 30 tháng 10, 2007

Môi Thiên Đường

Người đăng: esheep vào lúc 10:59 25 nhận xét



Thôi thì cứ vin vào mùa thu nhé, để mắt môi óng lên màu mật ngọt, thì đã làm sao ?

Viết một cái entry ví dụ về mùa thu tặng cho các nàng đang chuẩn bị sửa soạn chụp ảnh cưới.

Em nhận được cả thảy từ tháng 9 đến giờ 5 lời mời đi chụp ảnh cưới cho các chàng và nàng, nhưng em không bỏ Mĩm mà đi được.

Nhưng nếu em sửa soạn chụp một mùa thu cho chàng và nàng, thì em sẽ khuyên các nàng như sau:

  1. Trang phục: Nắng rất vàng, đừng mặc váy trắng tinh đi chụp ngoại cảnh, dễ bị loop sáng, hãy chọn váy trắng kem hoặc trắng có ánh hồng-đồng-vàng, để có thể bắt được những nếp váy ánh lên trong nắng và hắt sáng đẹp lên da.

    Chàng nên có 2 bộ thay đổi: một sáng màu và cũng cùng tông với nàng như trắng kem chẳng hạn, và dĩ nhiên 1 bộ truyền thống tối màu nhưng hay nhất là đừng đen tuyền, thay vào đóđen-ghi hoặc đen có kẻ tăm chìm cùng tông sẽ rất đẹp khi lên ảnh.

  2. Background: Nắng cũng rất mềm rồi, không còn chói chang nữa nên thay vì lựa chọn những nơi có màu xanh nhiều như rừng, lùm cây..v.v... để thể hiện sự tươi non, mướt mải... thì hãy chọn những nơi có background cũng mật ngọt hơn như những mảng tưởng rêu, gạch, gỗ v.v... hoang dại tý. Hoặc kiến trúc cổ sang trọng, lãng mạn.. hoặc vỉa hè ngập nắng hoặc hàng rào gỗ nên thơ hoa vàng dẫn lối.. kiểu kiểu thế...
  3. Trang điểm: Ngại gì vết bẩn, thử làm công chúa mật ong xem, da nâu váy cưới chao ôi sexy, chao ôi hot !

    Chống chỉ định: Cô nào da mụn, mũi tẹt, mắt bé-một mí, miệng nhỏ.

    Bồ kết: Cô nào da ít mụn, hơi ngăm ngăm rồi càng tốt, mũi hơi cao cũng được, mặt có góc cạnh chút cũng hay, miệng rộng càng ấn tượng.

    Với style này, dùng phấn nền sẫm hơn da 1-2 bước màu. Đánh má nâu đồng phớt hồng hoặc cam tuỳ màu son-sở thích-màu váy. Môi cam-đồng-tuỳ. Dưng đều phủ phấn trong có ánh nhũ đồng lên toàn bộ khuôn mặt, cổ, ngực và tay ( phấn trong nhé, điểm nhũ thôi ,chứ không thì trông giống mấy cái hình nhân làm hàng mã ý).

    Bước này rất quan trọng vì khi chụp lên, da sẽ mướt như sứ, óng ả như mật.

    Với các cô da trắng như tuyết mắt một mí mũi tẹt: Sợ nhất là cái mặt trắng toát vô hồn, đánh tone phấn theo da hoặc sẫm hơn cũng 1-2 bước màu, má hồng ánh cam, môi hồng phớt, mắt một chút ánh đồng và kẻ mí nước nâu, xinh cực, đừng cố làm mắt to ra bằng cách dán thêm khoảng 3-4 cái mí giả rồi lông mi cong vút lên, sợ lắm, thật đấy.

    Bản thân tớ hãi nhất cái ám ảnh mũi tẹt của các chị chuyên viên trang điểm: Lúc lào cô dâu là cũng phải đánh 2 cái vệt nâu 2 bên mũi, khẩn thiết khuyên là bỏ qua vụ này, nhé.

    Tóc tai: hì hì, bồng bềnh, hoang dại, hay kiêu sa - những ấn tượng đều được tạo bởi một mái tóc làm xoăn nhẹ, thả dài, gài một vài nụ hồng nhỏ xíu hoặc kết một vành hoa tươi, điều tuyệt diệu để trông bạn giống một nàng công chúa. Tạm biệt thời của những mái tóc cồng kềnh vấn năm bảy lớp cứng đơ và kéo bạn già đi chụp tuổi khi đứng cạnh chàng. Tóc thẳng không được khuyên cho lắm vì tuy tự nhiên ,có thể bay trong gió nhưng không thể hiệu quả trong việc tạo hình bằng tóc xoăn. Công chúa màu thu ! hie hie

  4. Phụ kiện: hì hì, Thoả sức sáng tạo, gần đây mốt chong chóng, thổi bong bóng xà phòng, bóng bay hình tim, các loại bóng nhũ, xe cổ, đài đóm đồng hồ cổ mang theo, nói chung cứ cổ cổ, nhỏ nhỏ, lạ lạ, vác được cứ vác theo tạo cảm hứng làm hàng cho đỡ trơ.. Một cái gương cũng hay, nhưng mang theo khó bảo quản. Một cái ghế cũng tốt nếu không tính đến cồng kềnh. Ô dù này, dây thừng, giỏ nhỏ giỏ to, gối nhiều hoạ tiết, các loại khăn... Hoa nữa, nhiều hoa.. nhiều cách...

Còn gì nữa nhỉ.. để nhớ ra viết tiếp, trên đây là kinh nghiệm bản thân của bạn sheep tặng các bạn của bạn sheep sắp làm cái việc là trấn an tinh thần trước khi tự mình bước vào cũi. Đề nghị không sao chép dưới mọi hình thức mà không ghi rõ nguồn hoặc lấy mang ra đăng các loại báo cẩm nang ngày cưới.

Nhân thể up ít hình Môi Mật Ong gửi tặng Mùa Thu...

Model: Sal Sal

Make-up: Sheep Sheep

Stylish: Sheep Sheep - Sal Sal

Photo: Sheep Sheep

Chú thích: từ khi em thuỷ-còi-nâu-đậm bỏ mình ra đi, mình cố gắng lấp khoảng trống tâm hồn bằng một em khác cũng nâu-đậm đặng mong tìm lại những cảm giác máy trước cái sự nâu. Mở ngoặc là mình cực kết các em da nâu.

Thuỷ ơi em bỏ cái thằng nhiều tiền kia quay về với anh đi...

Mật ngọt:

trời ơi hu hu. thế éo nào mà mất hết đuờng link của mấy cái ảnh này, bị đồi thành cái khác hết rồi, tạm thời xóa đi đã vậy.. hic hic

........

ôi tóc trầm ướp vai thơm.......


Haizzzz.. tranh thủ ké tý ảnh để ảo tưởng về bản thân trong một buổi chiều nắng tàn óng ả..... ho ho ho...

Thứ Ba, 16 tháng 10, 2007

MẶT KỂ

Người đăng: esheep vào lúc 17:02 51 nhận xét



Vàng Ảnh Vàng Anh, có phải vợ anh, chui vào tay áo..

Thôi rồi, tạm biệt chim én bay, tạm biệt những giấc mơ...

Mình ở mù-căng-chải mới về. Con Sin còi nó bảo mình thế, khi mình bám lấy tay áo nó nài nỉ đòi link bờlog thằng Nỡm.

Nó bảo vậy, rồi giật áo, phủi tay: bây giờ là mấy giờ rồi hả chiiiiiiiị, hí hí hiiiiiií, Vàng Anh, nghe chửa !

Ồ những khuôn mặt người, kể được những điều gì ?

Ba mươi năm rồi, sắp ba mươi năm rồi, mình hiểu gì về loài người, mình đọc được những gì trên khuôn mặt người.

Mình vẫn bị bất ngờ về loài người.

Giống như vụ Vàng Anh ý. Mình bị đổ vỡ, đổ vỡ 1 điều gì bâng khuâng lắm, không nói được thành lời.

Thủ phạm ? Nạn nhân ? Có tội với xã hội? Đều tơi bời cả.

Tạm biệt Vàng Anh-Hoàng Thuỳ Linh nhé.. Không cỗ xuý cho em đâu. Em phải chết thôi, biến thành cây Thị mà hối lỗi đi. À thôi, cây Sưa ý, chặt cái giò ra bán được ối tiền.

Thôi, kể chuyện Mặt Kể lấp khoảng trống trong lòng..

1.Một khuôn mặt kể được những gì ?

Mình phục Ma Xó đã nghĩ ra cái từ này, cũng như trước đây đã nghĩ ra từ “Kể Mới”. Kể chuyện mới theo cách mới hay chuyện giờ mới kể. Đều hay. Hay quá sức một ông Tây. Nhưng thừa sức với một ông Tây yêu Hà Nội đến điên lên như Ma Xó. Mình không định nói về Ma Xó trong blog này. Mình muốn nói chuyện phiếm về “MẶT KỂ”.

Mình cũng yêu Hà Nội đến điên lên. Và mình đã gặp Ma Xó

Nói đến đâu rồi nhỉ. Hồi đầu năm Ma Xó rủ rê mình tham gia “Mặt Kể”. Mày làm đi, làm một cái gì đó đi, một khuôn mặt thoáng quá, một câu chuyện, hay một đoạn vidéo art nhé ? hay BD như “Kể Mới” ? Từ chối thì cạn tình, vậy là em chọn BD, truyện tranh xinh xinh yêu yêu.

Thế là sau cái hẹn ước ấy, trong đầu mình chỉ có những khuôn mặt. Mặt ai nhỉ ? Hay tự nhìn vào gương, vẽ về mình và cái con Mĩm - kẻ quấy rối thiên hà, đã làm đảo lộn cuộc sống của mnìh trong thời gian qua ?

Ám ảnh mãi, cho đến hôm đi ăn sáng qua Lò Đúc street có hàng sao đen thăm thẳm, một ngày nhạt nắng.

Mình đi qua.

Một mảng tường vàng,

Có trạm biến áp của phường Ngô Thì Nhậm.

Bỗng bắt gặp.

Một đôi mắt.

Dính trên bức tường vàng.

Đi chậm lại.

Nhìn kỹ.

Đôi mắt dính trên một khuôn mặt đen nhẻm.

Của một thằng bé gày gò.

Ngồi co ro dưới gốc cây sao đen.

Bán những con chuột bạch.

Không sao mình bước qua nổi.

Chao ôi.

(đọc diễn cảm, THƠ đấy)

Mình quyết định nhanh chóng, Nhân Vật has found.

....

....

2. Gặp gỡ.

Mình quay lại vào buổi chiều, vẫn con đường nhỏ, vẫn hàng sao đen. Thằng bé gày gò vẫn ngồi đó. Mình đến gần, mỉm cười và hỏi mua một đôi chuột. Mải quan sát thằng bé và hỏi ngớ ngẩn vì chưa kịp nhìn thấy cái lồng đã được bán hết. Ồ, không sao, chị sẽ quay lại vào ngày mai. Nhớ để cho chị một đôi thật xinh nhé.

Dĩ nhiên, mình sẽ chả biết làm gì với 2 con chuột đó. Chuột bạch không phải món khoái khẩu của mình, mình chưa ăn thịt chuột bao giờ.

Nhưng vài câu trò chuyện cùng cái hẹn vào sáng hôm sau không khỏi làm mình nghĩ mãi và cứ băn khoăn mãi về Nhân Vật.

Nó còn nhỏ xíu hà. Liệu nó có được đi học không ?

Trông nó tội quá, bố mẹ nó đâu nhỉ ? nó có chị em không ?

Một ngày nó kiếm được bao nhiêu ? Liệu có đủ sống ? Hay còn phải nuôi cả gia đình?

Mình bâng khuâng hết trọn một chiều....

Và, mình đã tạmsắp xếp một cốt truyện cho Nhân Vật của mình thật nhân văn như Cafe chiều thứ 7, lãng mạn như phim Hàn Cuốc Hàn Xẻng.

3. Bất ngờ về loài người

Hẹn Nhân Vật vào lúc 8h30, nhưng sự tắc đường chó chết làm mình, khi đến đầu phố đã là 9h. Nháo nhác tìm. Kia rồi, mình phóc vụt qua, hét toáng: Eh ku, ngồi đấy chờ chị nhé. Minhg phóng đi gửi xe rồi lếch thếch đi đến.

Đến nơi, Nhân Vật tươi cười hỏi:

_Ah chị, chị đi xe ngon thế, xe này giờ mấy tiền hả chị, em là em thích nhất màu xe chị đấy.

Mình ngượng quá ầm ờ qua chuyện. Nghĩ bụng chắc em nó chạnh lòng ấy mà. Ngại. Nhưng cũng bất ngờ vì em ý be bé, mà đã biết chuyện xe cộ.

Giời ạh, và mình phát hiện ra mình đã quên béng mất tình yêu canon trong cốp xe. Lười. Đành lôi điện thoại ra thu âm và chụp vài hình làm tư liệu. Hí hoáy chụp em ý, xong em ý có vẻ rất thích điện thoại của mình. Cứ hỏi han mãi:

- Ối chị, máy chị chụp 3.2 chấm àh. Thích nhỉ.

Mình ngớ người: Àh, ờ, 3 chấm hai. Mà em bé thế cũng thích điện thoại àh.

Em ý cười tủm tỉm: Có gì đâu chị, em đang định đổi dế đây, máy em có 1.3 thôi.

Nói đoạn rút nhanh trong túi quần con S500i.Bấm xoẹt xoẹt.

Mình há hốc mồm, kinh hãi. Lắp bắp hỏi: Em .. em có điện thoại xịn thế, sao còn phải đi bán chuột bạch...

_Àh, có gì đâu chị, kiếm chút chiều về oánh game, em đang nuôi con XYZ ( mình không nhớ tên) trên VL. Nòi đoạn ngước đôi mắt trong lên nhìn mình, rồi khoe: Mỗi ngày em bán được khoảng 50 đôi chuột, thêm cả ốc nữa (bọn trẻ con thích ốc lắm), cũng được 4-5 trăm/ngày đới chị ạh. (Hôm vừa rồi cơ quan ủng hộ các nạn nhân vụ sập cầu Cần Thơ, mỗi người 1 ngày lương, mình mới phát hiện ra lương mình 1 ngày là 47 nghìn tám trăm đồng)

Từ giây phút đó câu chuyện còn dài mình không kịp nhớ gì nữa, chỉ biết chọn 1 đôi chuột xinh xinh nói em ý cho vào lồng sắt rồi mang đi, mọi thứ trôi qua giống như trong 1 thước phim nhạt, không đọng lại gì.

Mình sau đó còn đi qua hàng sao đen trên phồ Lò Đúc nhiều, và truyện của mình, Nhân Vật. Mình đã chọn đó là Nhân Vật.

----------

Hiện nay mình đang hoang mang lắm, không biết phải làm thế nào với cốt truyện của mình. Theo bạn, mình phải làm sao ?

Phương án A: Cứ viết đúng sự thật thôi, Mặt Kể mà, hãy kể câu truyện thật, dù nó có đầy rẫy bất ngờ về loài người.

Phương án B: Em ý còn trẻ, em ý không có tội, Tương lai của một cậu bé bán chuột bạch còn dài lắm nhưng sẽ rất ngắn nếu những bàn tay thân ái, bao dung không nắm lại với nhau! (Mình viết ra mục đích bán chuột của em ý, nhỡ từ giờ trở đi không ai mua chuột bạch - kể cả của các em khác, thì sao)

Phương án C: Hãy dừng câu chuyện này lại ở đây và chấm dứt mọi lời đàm tiếu, bình luận xung quanh nó. Đó không chỉ là một việc làm đúng đạo lý, đúng lương tri, một việc làm của một Con Người sống giữa mọi người. Hãy giang rộng vòng tay, mở rộng tấm lòng, đem hơi ấm của trái tim và lòng nhân ái để cùng giúp các bạn trẻ mở lối cho tương lai, hãy giúp họ vững bước trên con đường còn nhiều chông gai. Vì sao ư? Vì chúng ta là những Con Người! (Người chứ không phải chuột)

Phương án D: Để lại comment của bnạ ở entry này để nói lên quan điểm khác.






Phương án A

10


Phương án B

1


Phương án C

4


Phương án D

2





Sign in to vote

Thứ Hai, 8 tháng 10, 2007

Chết vì gái là cái chết quý phái

Người đăng: esheep vào lúc 10:38 44 nhận xét



Chết vì gái là cái chết êm ái.

Mình luôn che giấu việc mình là đứa dại gái. Nhưng hình như không thành công mấy.

Gái, nhất là các em gái trẻ, xinh, nõn, luôn biết cách làm cho mình phải chết, êm ái.

Như là Romeo phải chết ý.

Giãy đành đạch như con trạch luôn.

Hết muốn sống.

Bờ log này up lên với mục đích chính là ôn lại kỷ niệm mới tinh, gần như là ngọt ngào.

Khi mà vây quanh mình là các em gái trẻ, xinh, nõn, ngập nắng vàng, chùa rêu, rêu, rêu ( mình thích rêu, vườn của mình bao giờ cũng có chỗ nuôi rêu)... thoắt cái lại trời xanh bạt ngàn lau trắng, là những nụ cười rót mật và sự vui tươi của các em gái.

Mục đích bên lề là gửi tới Blue: kẻ không còn trẻ, không còn xinh, không còn nõn nhưng đã vục mặt vào tiền mà chết ngày hôm đó. Cùng với lời nhắn: You lost your life in money and you’ve lost more.. ho ho ho....

Và gửi tới Thuỷ Còi, gái trẻ, xinh, nõn, available, cần tìm bạn đời : chung thuỷ, hài hước, biết chia sẻ, cao 1m75 up, chân không vòng kiềng, có thu nhập ổn định ở mức tốt, biết thăng bằng trong cuộc sống, có thể ở riêng sau khi kết hôn. Địa chỉ blog tại:

http://360.yahoo.com/profile-usNhLOUmcqjZph0xe4WwykJ.Fg--?cq=1

Với lời nhắn: Dù khi đó em đang ở phương trời xa lạ, dưng bọn anh vẫn nhớ đến em trong từng khuôn hình. Em Thuỷ Còi vẫn mãi là một tượng đài sống về khả năng làm hàng cho các gái trẻ noi theo.

Gái này làm hàng thôi rồi này:

Gái này mới vào nghề:

Gái này ngây ngây thơ thơ như con cáo cụ

Gái này xinh cực, cơ mà hay xấu hổ nên chỉ cho chụp mỗi cái váy, há há

Nhưng mà chao ôi.. mình chợt nhận ra rằng, mình đã già rồi.

Mình chỉ nhận ra rằng mình đã già rồi khi mà quanh mình toàn là các gái trẻ xinh nõn.

Mình già thật, già hết cứu chữa nổi, ôi chao ôi. Buồn thăm thẳm.:



Chủ Nhật, 23 tháng 9, 2007

Nhật ký công chúa Part 1 !

Người đăng: esheep vào lúc 18:00 28 nhận xét



Ngày hôm nay.

Em Mĩ m ốm, ho, xụt xịt mũi, --> trớ nhiều.

Hết.

Mọi thứ còn lại đều là vô nghĩa.

Không còn điều gì đẹp đẽ hay ho vui vẻ nữa.

Mĩm hết ốm, Mĩm mau hết ốm. ĐÓ là điều đẹp đẽ hay ho nhất rồi.

Thứ Sáu, 14 tháng 9, 2007

Cô Tấm

Người đăng: esheep vào lúc 16:34 25 nhận xét



Ảnh mang tính chất minh hoạ. Photo: esheep. Con Thuỷ nó chê ảnh này. (hả?là sao?)



--------
Dạo này quả thực em đang tập trung thời gian xây đắp vài cái mộng tương lai nên chả có thời gian mà lượn lờ bờlog.

Dưng trưa nay, nhân lúc rảnh rỗi hiếm hoi, em có kịp đọc trên bờlog của một người bạn của em có một cái entry nói về cô Tấm. Người đó có dễ đến ngoài ba chục tuổi rồi ý. Mà hẳn, ba mươi mốt tuổi chuẩn, lại nghiêm túc chín chắn, năng lực xã hội trên mức thừa, vậy mà đã phải bối rối khi cô Tấm nhà chị ý về quê gặt lúa.

Chuyện này khiến em không khỏi chạnh lòng.

Em cũng nghiêm túc chín chắn, tuy chưa đến ba mươi nhưng năng lực xã hội của em nói thẳng ra là vẫn còn nhiều phần thuộc dạng tiềm năng, xã hội chưa khai thác hết.

Ấy thế mà em vẫn phải ôm một nỗi mơ ước cỏn con, là trong đời mình có một cô Tấm, hiện ra.

Cả đời em chưa bao giờ có một cô Tấm giúp việc nhà.

Hồi còn son ở nhà với mẹ, mẹ em nhất quyết không chịu thuê ô-shin. Thuê có mà để cho con gái ở không nó hư người ra à, rồi sau này có thằng nào nó rước, nó lại bảo con gái mẹ đoảng. Mẹ em một tay chém không khí, một lời nói ra như triện giấy chuyển nhượng một phát em vào cái chức cô Tấm của nhà em. Bao nhiêu năm.

Thế rồi, em đi lấy chồng...

Hôm rồi, em tự ngắm mình trong gương, như cái cách bạn Thủy-còi bạn ý nhìn vào gương và đọc thần chú “Gương kia ngự ở trên tường” :
http://blog.360.yahoo.com/blog-usNhLOUmcqjZph0xe4WwykJ.Fg--?cq=1&p=2353#comments
Và cũng như bạn Thuỷ, em phát hiện ra thoảng trên khuôn mặt thơ ngây tuổi hai bẩy của em đã chấm phá vài nét thời gian để lại. Chao ôi là ngỡ ngàng.

Em không cam tâm. Em phải làm bước đột phá. Em đi spa cho da láng mịn này. Xong rồi em phát hiện ra tóc em quá là dài, trông không xì-tin. Cũng như mọi lần, em lại lấy kéo ra tự cắt tóc. Lần này tâm trạng không tốt, em lỡ tay cắt phéng 2 bên quá cao, không đủ can đảm cắt nốt sau gáy, em đi mua ba cái chun chun chun ba màu. Buộc 2 cái 2 bên, rồi buộc một phát cả hai ra đằng sau. Cực kỳ xì-tin luôn ý.

Thế mà phụ công em, chồng em đi làm về nhìn em đang cho con bú bằng nửa con mắt rồi bảo: “ Ối, sao lại để cho tiểu thư bú con hầu thế này?”. Rồi lầm bẩm đính chính: Ối mẹ nó àh, anh nhìn anh tưởng con hầu trong phim Trung Quốc.

Chả hiểu sao mọi người nhà chồng em từ đấy cứ một câu con hầu dăm ba câu cũng con hầu gọi em : “Con hầu, dậy quấy bột cho Mĩm”; “Con hầu, lên tầng thượng rút quần áo chưa, mưa rồi đấy”; “ Con hầu, hôm nay ăn cơm sớm cả nhà còn đi hội!”v.v..

Cho đến hôm rồi mùng 2 tháng 9. Ngày lễ cả nhà em làm bữa tươi đi rét-tau-rừn.

Vui thật là vui.

Ngon thật là ngon.

Mọi người ríu rít cười nói,... “Con hầu, bế Mĩm đi này” “Con hầu, ra lấy thêm bia đi”; “Con hầu, gọi thêm nồi lẩu nhé”.

No nê, mọi người ra về, em và chồng em đứng chờ thanh toán tiền thối.

Em thu ngân cứ ngập ngừng nhìn em, rồi đợi lúc chồng em quay đi hút thuốc, bạn ý mới đưa cả hai tay số tiền thối cho em, nhìn em đầy thông cảm, và bảo: “Chị Ô-shin ơi, tiền của nhà chị đây ạh, sao nhà chị lại gọi người làm lạ thế nhỉ, cứ như thời xưa ý”..

Fgjsdf đfjkghs fjkfgs dfg đfgjksf sđfgjsf

Cái này gọi là can not comment any more...

Khuyến mãi thêm chuyện này nữa:

Em đi làm cả ngày giời, Mĩm ở nhà với bác nó. Là chị dâu em ý. Khỏi nói em mới chị dâu em cực hợp nhau lun ý, về cả mấy vụ ăn uống ăn chơi ăn mặc đú đởn, bà già nhà em thua hai cô con dâu lun. Cơ mà có điểm này chị ý hơn em. Chị ý áh, ở nhà cũng ăn mặc sành điệu cực lun. Trong khi em ở nhà ăn mặc giống em bé manga mới cả buộc tóc ba chỏm (sau vụ tự cắt tóc) ý.

Xong, nó mới xảy ra sự vầy:

Em đi làm cả ngày giời, Mĩm ở nhà với bác. Bác nó rất thích cắp Mĩm Mĩm đi chơi khắp phố, nhất là sang phố bên cạnh (nhiều hàng quần áo thời trang) để buôn chuyện. Đến hôm nọ, em nghỉ ở nhà, lượn lờ cùng bác nó đi shopping. Đi ngang qua mấy cái shop bác nó hay đứng buôn chuyện, hai chị em dừng lại buôn. Chị hàng đon đả bảo với bác con Mĩm Mĩm: “Gớm, sao hôm nay mới cho ô-shin đi bế con thế này hả mày” (!!!)

Bác con Mĩm thẹn phát nghẹn, xua xua tay “ Ây chết, mẹ nó đấy, còn em là bác nó, bác nó!!”.

Em ước có ba mươi sáu tay như Phật tổ để liên-hoàn-quai-vỡ-mặt con mẹ hàng áo đấy ra.

-----

Bởi vậy mới nói, hôm nay em đọc bờlog “Cô Tấm” của chiu (cờlick here), em dâng lên nỗi tủi lòng lắm lắm.

(Câu page views cho chiu lộ.liễu.with.love)

 

Esheep Copyright 2009 Sweet Cupcake Designed by Ipiet Templates Blogger Styles Image by Tadpole's Notez