Thứ Sáu, 30 tháng 6, 2006

SENĐÊM (típ) June 30, 2006

Người đăng: esheep vào lúc 09:30 31 nhận xét



Ngỏ:
Để có được thành công của entry này ( phù, trộm vía đã bót được ảnh), xin chân thành cảm ơn em Axl Rose đã cất công mò đến tận nhà, ngồi kè kè bên cạnh chỉ bảo cách post ảnh.. he he.. Bên cạnh còn có em Terkichan & em Zeo đú đởn ham vui đến.. xem.
Tiện thể cảm ơn gia đình các em đã tạo điều kiện hết lòng giúp đỡ. trong lúc bối rối không biết nói gì hơn.. há há..

Tuyệt ! Phải nói là có học có hơn, công nghệ cao là muôn năm, muôn năm.....
-------------------------------------------------

Show hàng mấy cái ảnh Sen đêm, chụp hôm trước đã viết trong cái Bờlog SEN ĐÊM.



Image

lộng lẫy........
-----------------------------------


Image


Trờii oi nồng đến nỗi cả người cũng như bốc hơi. Thế mà lại có rất nhiều hạt sương đọng lại trên cành hoa sen này. Lạ không ?

------------------------------------


Image

Ngỡ ngàng.. Cả trên cánh sen nữa này.
Chụp đến những cái này là đã sướng run lên nhé !
------------------------------

Image


Chao ôi quá nhiều.. cứ như những chuỗi ngọc...

-------------------------------


Image


Trong đầm gì đẹp bằng sen...

----------------------------


Image


Đây nữa... trong veo...

------------------------------



Image


Giờ thì không biết mnìh đang ngây ngất vì hương sen hay sương đêm nữa...

-----------------------


Image


Image


Giống như bông sen của Đức Phật. Hay bông sen trong thần thoại đó... Hư vô..

-----------------------------------


Một cái gì đó rất giống như một bản tình ca của đêm: đen và trắng :

Image


Image


Image

------------------

Hèm hèm.

Em ship mới edit bờlog, up thêm cái hình vẽ tự họa ở đầu bờlog --> đấy đấy ( bên trên cùng).

Lý do là để so sánh xem em sheep giống Sen hay Sen giống em Sheep. Image

Vụ này anh Tú phát hiện ra. Quả là tinh tế, quả là cái tinh tế của người bố trẻ. .hé hé..

( Dạo này em có cảm hứng với các loại "đường-cong-no" --> từ này thuộc môn Cơ Sở Tạo hình ngày xưa thầy Lê Huy Văn dạy.. hị hị )

Thứ Hai, 19 tháng 6, 2006

Nhu*~ng ngay xua yeu dau………………June 19, 2006

Người đăng: esheep vào lúc 18:46 16 nhận xét





Một cái blog viết hòan tòan nghiêm chỉnh, tử tế, trầm tĩnh và không nhăng nhố của một người lớn chín chắn. Trong lúc rất nhớ một người lớn khác. Người này cũng rất chín chắn, tử tế nhưng không trầm tĩnh và hay cau có. Víết về người này cộng thêm một người cũng lớn nữa nhưng hơi đa đoan tên là Vịt xiêm và hai đứa tuy chưa lớn lắm nhưng đã từng yêu nhau là Thanh Voi và Hiệu Cận.


Ký ức của em về những ngày đầu ở ĐH không hiểu sao luôn luôn gắn liền với những ngày cuồi thu đầu đông. Đấy là thời điểm trời xanh nhất, nắng trong nhất và vẽ bột màu thì quả là ngất trên cành quất…


Hồi ấy mọi thứ đều trong trẻo và phấn khích.


Mọi thứ đều ươm nắng và ngọt ngào…


Là những đêm ngồi ở Trầm Tư đến khuya, uống rượu và chìm trong tiếng Piano mê hoặc của chị Bê. Một cô gái người Lào trông rất đô vật nhưng có những ngón tay muốt dài.


Là cách mà Linh Cổ Đại đứng trước cổng nhà em và nhà Yến Ủn ra “ám hiệu” để rủ em và Yến Ủn trốn ra ngòai café.. ( ha ha sao hồi ấy ngớ ngẩn thật) Thế nào nhỉ.. Cứ như tiếng CÚ VỌ ý. Mẹ em vừa đứng rửa bát vừa lẩm bẩm : quái, sao lại có tiếng chim ..lợn.. Trong khi con gái thì mắt trước mắt sau tính kế chuồn chuồn.


Là rất nhiều những cơn say, là tiếng ghi-ta không quên được. Là những chuyến đi thực tập dài ngày..


 


Phải rồi…


Một trong những chuyến đi ấy. Không quên được phải không. Hơn nửa tháng trời trên núi trời Bát Xát – Lào Cai. Ăn, ngủ, đi và vẽ.. vẽ điên cuồng… Đến khi quay về Hà Nội cứ ngớ ra thấy mình như người rừng…


 


Chuyến đi ấy có 5 đứa bọn mình thôi.


Nghỉ lại ở cái huyện lỵ Bát Xát xa lạ ấy mấy ngày.


Cái huyện lỵ tưởng chừng như quê kệch ấy làm chúng mình shock văn hóa vì sự sành điệucủa nó. Karaoke, bar và Patin chả kém gì HN.


Nhưng phải đến khi lên Bản Xèo thì mới thực sự là phiêu du…


 


Ôi ô-tô!!! Nỗi kinh hoàng xóc nảy trên từng cây số. Hồi ấy đường xấu lắm. Em và anh đều mặt xanh nanh vàng. Nghĩ rằng đường xuống địa ngục cũng chỉ đến-thế-mà-thôi.


Nhưng rồi cũng kết thúc. Bởi đường này xã ta chỉ chủ trương làm đến đấy thôi. Bên kia là vực rồi. Ô tô sẽ quay về. Và ta sẽ đi bộ, nhé.


Xuống xe. Không hẳn là địa ngục, bởi khi mở mắt ra em thấy có dáng dấp thiên đường xung quanh : Không khí mát lạnh mờ sương. Xe dừng ngay ven suối… Suối trong veo tấm tấm hoa cải vàng. Vô vàn bướm trắng. Tiếng kẽo kẹt thậm thịch của một cái chòi/chày/giã gạo đâu đây. Nhảy qua suối là con đèo lên núi.


Uh thì đèo.. nào hò dô ta vượt đèo. Nhà bác Phượng ở trên núi. Mình sẽ ở đấy nhé. Có anh Đạt – là anh họ em sẽ lên ở với bọn mình. Bác đi trông nương thảo quả rồi. Thảo quả á ? Àh thì là một lại cây gia vị gì đó.. chắc nó to như cây si cây đa dưới mình… nhưng ở tận trong rừng-già kia… Em chỉ biết đến đấy… ( về sau mới biết cây thảo quả giống cây GIỀNG)


Con đèo đẹp mơ màng với hoa mai hoa mận nở trắng.. thi thoảng hàng rào có phơi dăm ba cái váy dân tộc sặc sỡ làm ấm lại không gian. Lại có một vài cây hồng trụi thùi lụi lá treo những quả chín vàng như đèn lồng.


 


Nhà đây rồi…….. Hoang sơ như ( chả nghĩ ra từ gì). Uh, rất hoang sơ.


Í ới gọi ông anh mãi chả thấy đâu.. Chỉ thấy 1 con-trâu-lồng chạy nhặng xị.. Hic.. và phía sau là ông anh đang đuổi theo.. tay cầm con dao rựa.. hị hị..


Hóa ra sang nay con trâu nó xổng chuồng ra đón khách quý.


 


Bữa cơm đầu tiên được chén thịt gà nhà.


Ông anh quý hóa vứt cho em cái rổ-đại–to–như-cái-lồng-bàn và bảo :


_ Eh, mày ra vườn hái rau cải nhá. Có mấy người nhỉ? Sáu hả! Thế thì hái khoảng SÁU-BẢY lá nhé. Hái nhiều ăn không hết.


 


Em trố mắt ra đầy băn khoăn về cái số đếm trong câu mệnh lệnh trên rồi tung tăng ra vườn.


 


Lần này gọi là “shock-cải” !!!!


Cải giống quái gì mà TO thế !!!! Em cắt đúng 7 lá thì đầy ụ một rổ.


Nghĩ bụng về Hà Nội phải buôn ngay vụ này. Vụ rau cải ăn một bữa sáu người bảy lá !!!!


----------


Em không thích kể chuyện theo thứ tự thời gian..


Đúng hơn là chả bao giờ em nhớ được theo thời gian…


Chỉ biết chuyến đi này thú lắm.


Em sẽ kể dần dần tuy hơi lộn xộn.


 


Có một buổi sáng tinh mơ. Bọn mình giận nhau vì lý do gì đó. Em không nhớ nổi.


 


Đôi Thanh-Hiệu và Thảo đã đi cùng anh Đạt thám hiểm tận đâu đâu. Anh thì giận không đi nữa, nằm trông nhà.


Em dằn dỗi vác ba-lô bảng vẽ xuống núi. Ngồi bên bờ suối vẽ rừng trẩu đang rực vàng.


 


Không gian lặng thinh.


Cảm giác lúc đó mơ hồ lắm. Có lẽ 0 bao giờ có được khoảnh khắc ấy nữa.


Yên lặng đến ngưng đọng. Cảnh vật tuyệt diệu đến nỗi em như bị thôi miên. Vẽ như bị mê hoặc. Vừa muốn hét lên để chứng thực là mọi thứ không phải đang mơ. Vừa muốn ngưng thở để mọi thứ không biến mất ( Xin lỗi nhé, lúc ấy em quên béng mất anh hu hu). 


 


Đúng lúc đó… Em nghe thấy… trời ơi… em thề là em nghe thấy… Một giọng hát vang lên…. Bài “ Sắc màu”…


 


Một màu xanh xanh.. chấm thêm vàng vàng…


Một màu xanh.. chấm thêm vàng.. cánh đồng hoang vu..


 


Một giọng có thật hẳn hoi..


Và y như giọng Hà Trần…


Lúc xa văng vẳng lúc gần sát bên…


 


Khí không phải chứ lúc ấy em đã suýt vãi pee vì sợ.


Sởn gai ốc..


Thề đấy.. Sợ đến nín thở.


Quái quỷ..


Giọng hát mơ hồ mà mạch lạc… Cứ ma ma…


Mà chốn rừng rú hoang vu này… Không một bóng người..


Em nín thở nhìn xung quanh. Thinh lặng. Lặng lẽ đến tê dại.. Trừ giọng hát mỗi lúc một gần.


Em suýt phát điên vì nghĩ rằng thế là em đã bị điên. Hoặc là mắc chứng ảo giác.


Vài giây nữa thôi thì có thể em sẽ bị tăng-xông mà chết…


Thì từ sau lùm cây. Một anh dân tộc – tông dật đi ra từ con đường khuất sau lùm cây đó.


Gương mặt y như anh chàng Ivan chăn ngỗng.


Lý phởn cực kỳ vừa đi vừa cười tủm tỉm. Trên tay là cái đài bán dẫn chạy pin Trung Quốc.


Cái đài đang hát bài hát Sắc màu.


Cái bài hát mà em tưởng là em trong lúc đang thăng hoa vì nghệ thuật đã bị thần kinh hoặc điên hoặc mắc chứng ảo giác.


 


Em sững người ngây ra đến chục giây há hốc mồm rồi bò lăn ra cười .. Cười sằng sặc..


Vừa cười vừa thở hắt ra và lau mồ hôi trên trán.


Vừa cười vừa thu dọn đồ đạc.. thế này còn vẽ vời gì..


Em phải chạy ngay về với anh..


Phải về…


Em hết giận rồi..


Em phải về để kể ngay với anh mới được….


------------


Chuyện còn dài.. mai viết tiếp.. hic..


Đang mắc chứng trầm cảm vì thời tiết..


Nhớ nhỉ..


-----------


Cái ảnh trên thân thuộc nhỉ. Tuy chẳng còn ai bây giờ trông giống như trong ảnh cả. Ngôi nhà trên Bản Xèo mà chúng mnìh đã ở, đã thịt gà và thu hoạch rau cải.. Đố biết em sheep đâu ?


  






Thứ Sáu, 16 tháng 6, 2006

SEN DE^M June 16, 2006

Người đăng: esheep vào lúc 18:53 17 nhận xét





Đêm, oi bức, ngột ngạt đến khó thở.........



Không tưởng tượng nổi lại có 1 cái ao sen gần nhà mình đến thế.



Chính xác là Ao. Một khoảnh ao nhỏ xíu. Và SEN TRẮNG.



Tinh khiết đến ngỡ ngàng.



Ngạc nhiên như một món quà.



Như một hơi thở trong lành.



Và rón rén chụp. Vừa chụp vừa run.



Vì đẹp quá.



Vì bất ngờ quá.



Vì sợ ma.........



--------------------------------------------------------------




 






Buồn ngủ wá ! Mai sẽ viết tiếp về vụ đi chụp SEN ĐÊM này của mình.




Hoặc sẽ chỉ viết được khi nào biết cách chèn nhiều ảnh vào 1 blog. Hic !!!!! Hu Hu


-------------------------------


dfhgsdfkjgsfdkvhdsfg hdkfghds dsfgkjdsg Crazzzzzzzzzzy


Vẫn... không....... thể.... chèn...ảnh ...đuwocj... hừ hừ.....


 

 

 

 

Thứ Bảy, 10 tháng 6, 2006

Ra^'t Pho*?n !!!!!!!!! June 09, 2006

Người đăng: esheep vào lúc 17:38 22 nhận xét



Cái ảnh này lâu lắc rùi ý. Lấy ra làm avatar Y!M cả tỷ năm rùi. Vẫn để đấy, chả thay. Cái hồi trông còn hay ho xinh xẻo ý mà… , lão chồng xuất thần bắn cho 1 phát. ( chả bù cho bây giờ, than ôi)


Tự nhiên hôm nay lại được bố già Kiên tồ nhảy vô chat khen nức nở.. thế là con bé phởn thế không biết. Quyết định trốn chồng ngồi viết bờlog !


 


Ơ… nhắc mới nhớ… Thế là con và anh-ý đã thành vợ thành chồng rồi, nhờ bố nhờ ! . Quả là duyên giời sắp đặt… Thế quái nào lại rơi tõm vào nhau.


 


Uh, nhắc mới nhớ…. Cái hồi mới cưa cẩm nhau ý mà.. duyên lắm nhé, thẹn lắm nhé….


 


Hôm nay rảnh rỗi em ngồi giở lại mấy cái topic HHX cũ. Cái hội đú đởn mà em thì cưng ơi là cưng, trong khi anh-ý thì rặt cho là “ phù phiếm”….


Ở 1 trong những cái topic HHX, chẳng may có 1 lần em cững phởn lên, em có viết về cái hồi em và anh-ý vẫn còn đang cưa con bà nó cẩm nhau.


Nhắc mới nhớ. .tự nhiên hôm nay em đọc lại, em thấy vui vui…. Thì ra hồi xưa yêu nhau nó duyên, duyên thế… Bây giờ đọc lại… thấy là lạ… nhơ nhớ… :


 


Nhật ký tình yêu của em sheep :


Gửi lúc 17:40, 03/10/05 : ( hồi này là mùa thu đấy nhá)


Và thế là ta yêu nhau :


Hum nay em đi dạo trên đường... ở mấy cái đường to to có mấy cây sấu nhỏ nhỏ ý !

lá rụng tơi tả như dùng nhầm dầu gội đầu rởm bị rụng tóc ý !! Vàng vàng bẩn bẩn, lãng mạn ghê cơ...


Gió cuốn 1 phát, lá bay tơi bời cùng mới cả đầy bụi và khói xe. .đẹp ơi nà đẹp ý..


Lúc đấy em đang mơ màng đi ăn lòng heo ở cái hàng Long ý. Ngồi nhìn lá bay xúc động suýt sặc mắm tôm, may mà hôm nay đầu tháng em kiêng ( elegant) nên em chỉ phụt mỗi 1 thí nước mắm vào mặt thằng bên cạnh thôi.


Mà cái thằng đấy rõ đểu nhá ! Nó nhìn thấy cái mặt em xinh thế ,duyên thế, em nại còn đang mơ mộng nữa, thế mà nó nỡ toẹt 1 phát vào mặt em 1 câu thế này : Thần kinh à ??


À đấy, nó lại còn cậy nó hay chữ, chửi thì không chửi nhiều, ngắn gọn súc tích mỗi 1 câu 3 chữ, lại còn câu cảm thán ẩn chủ nữa chứ !! Nó tưởng em là em không biết nó đang chửi em đấy à ?


Em là em mà không phải con nhà gia giáo thì em xắn váy chửi tung cả đĩa lòng lên ý chứ !!


Nó là nó mà không phải thằng bồ em, không phải nó trả tiền cho cái bữa lòng hôm nay của em thì em là em lại không cho nó đứt luôn ý à ?


Mẹ em bảo là thôi thì chín bỏ vào mồm, nên lúc đấy còn miếng dồi đang nhai dở, em giận mà phải cố nuốt, rồi thì còn tý nước mắm trong mồm, em chẳng nhổ vào mặt nó nữa, em toẹt 1 phát xuống dưới đất, cạnh cái nồi cháo lòng, chỉ sẽ nói 1 câu, (cũng ngắn gọn - phải để nó biết là mình cũng có học thức). rằng thì là "Bà thế đấy!!!"


Ối dồi ôi là dồi nóng ơi, yêu ghê chưa !!! duyên ghê chưa !!


Thế là hết lá bay, hết gió bay..


Hết cả lòng lẫn dồi...


Chúng em quay sang nhìn nhau đắm đuối... chẳng phải dễ gì mà gặp được người thấu hiểu chia sẻ với mình được từ dồi sang lòng thế đâu nhé..


Nhất là.. trong một chiều thu..

Lá rụng tơi bời..

Như ung thu giai đoạn cuối rụng hết tóc ( chớ có đổ cho dầu gội Sunsilk rởm..)


Câu chuyện của em thế là bắt đầu.. vào 1 chiều thu..


 ------------------------------


Hơ.. hồi xưa.... hay ho nhỉ... thế là ta yêu nhau.... Bố khỉ ! Rất vở vẩn và ngớ ngẩn !!!!!


 


 


 


 


 


 

 

Esheep Copyright 2009 Sweet Cupcake Designed by Ipiet Templates Blogger Styles Image by Tadpole's Notez