Xưa kia báo chí tuổi teen từng có cái trắc nghiệm thế này:
Nếu tự nhiên bạn có 1 khả năng thần kỳ, thì bạn ước bạn có thể làm gì ?
a. Biến thành người vô hình
b. Biết bay
c. Đọc được ý nghĩ của người khác
d. Một vài khả năng kỳ diệu khác như Đôrêmon.
Và vào đúng lúc đó, mình đã chỉ ước gì mình có thể đọc được vì sao cô ấy khóc.
Hai hôm vừa rồi có hai vụ liên tiếp, cô ấy khóc như mưa, như gió.
Bình thường, cô ý cực kỳ cứng cỏi/đanh đá/ghê gớm, chỉ có chuyện cô ấy làm cho bọn nhóc như cô ấy khóc ré lên mà thôi, làm gì có chuyện cô ấy phải rơi lệ !??
Chuyện thứ nhất:
Hôm qua CN, cực kỳ đẹp giời, mình và bạn Thần Ngu và bạn Hào Sảng vui mừng hẹn hò nhau cho cô ấy đi chơi.
Trước giờ đi, bạn Thần Ngu gọi điện đến nhà mình, mình bật loudspeaker on để bạn T. nói chuyện với cô ấy, cô ấy vui vẻ líu lo nói chuyện với bạn T, rất vui !
Vậy mà, cực kì ngạc nhiên, khi bạn T đến, mình bế cô ấy đi từ trên cầu thang xuống, cô ấy khi vừa nhìn thấy bạn T mặc váy hoa màu nâu cực xinh đã khóc ré lên, khóc thật, khóc khủng khiếp không hiểu vì sao.
Mình cho rằng cô ấy còn lạ lẫm, nên ra sức dỗ dành, nhưng cô ấy thậm chí còn không cho mình bế mà bám chặt lấy ông ngoại, đòi ông bế đi ra chỗ khác.
Mình cực kỳ bối rối mà ngượng hết cả người với bạn T.
Mãi mình mới bế được cô ấy lên và hỏi cô ấy sao lại khóc, cô ấy khóc đến nỗi không nói năng gì, chỉ khóc, khóc, khóc.
Bạn T bảo là “ai làm cái gì mà khóc lắm thế” rồi lôi tạp chí thời trang ra đọc. Cô ấy càng khóc to hơn, khóc dữ dội.
Mình lại càng bối rối, mình hỏi bạn T xem có gì mang đến cho cô ấy chơi không. Bạn T bảo “chả có gì cả”.
Mình bảo “thế cô T cho cháu xem cái chìa khoá nào”. Thế là bạn T đưa cho mình chùm chìa khóa có hình cái giày. Cô ấy vẫn không hết khóc.
Rồi mình bế cô ấy ra sân, Rồi mình dỗ cô ấy mặc váy. Rồi mnìh cho cô ấy xem ví đẹp của bạn T, túi đẹp của bạn T. Rồi mình mang váng sữa ra cho cô ấy ăn. Cô ấy vẫn khóc như mưa. Khóc khản cổ. Khóc nước mắt nước mũi đầm đìa.
Rồi mình cũng dụ được cô ấy ngồi vào xe đạp và dỗ cô ấy đi cùng bạn T vào làng ăn sáng. Trong lúc mình dắt xe bạn T vào sân, bạn T hết sức thiện cảm chạm vào cái xe đạp của cô ấy và bảo “nào, cô đẩy mĩm đi nhé” thế là bạn ý đang im bặt lại khóc rống lên, vừa khóc vừa gào vừa hét: Cô T đi ra, xe của Mím đấy”.
Đến nước này thì mnìh điên quá, mình phải cố gắng kiềm chế lắm, lúc đó mình bối rối vô cùng, mình vừa thương vừa buồn cười vừa tức. Tức không có lý do gì, cả bạn T và cô ấy. Và mình đoán là bạn T lúc đó phải ghét mẹ con mình lắm lắm.
Rồi thì đến cổng làng, bạn T chọn hàng bánh cuốn nóng, lúc đó cô ấy đã thôi khóc và đồng ý ngồi xuống ăn cùng bạn T. Bánh cuốn vừa dọn ra, mình đưa cho cô ấy cái thìa của cô ấy mang từ nhà đi và bảo: “Mĩm ăn đi con”. Thế là cô ấy nem nép nhìn bạn T rồi lí nhí “ Mời cô T ăn cơm” rồi đỏ mặt tự chữa lại “ Bánh cuốn!”.
Thế là không khí dãn ra được một lúc. (Ôi !). Rồi vui miệng, bạn T comment: “Nó bao nhiêu tháng rồi nhỉ, sao trông nó còi thế nhỉ !”. Thế là lập tức cô ấy lại oà lên khóc, khóc như mưa.
Ôi thật kinh hoàng !
Thế rồi chả hiểu vì sao cô ấy cũng hết khóc và 3 người cũng ăn xong đía bánh cuốn. Hết mười khòng. Bạn T trả tiền.
Bạn T đi về.
Mình thì thật sự quá buồn, quá ngượng và quá đau khổ. Mình cảm thấy thật có lỗi với bạn T. Có lỗi với cô ấy. Giá mà mình biết được vì sao cô ấy đã khóc !
Sáng nay chat với bạn T. Bạn ý nói rằng mình đã quá nuông chiều con cái. Phải quân phiệt vào!
Ôi. Giá mà mình biết được vì sao cô ấy đã khóc !
Lúc đấy có thể mình sẽ quân phiệt hơn.
Còn hôm qua, mình không thể quân phiệt với một người mà không hiểu vì sao người ấy khóc !
--------
Chuyện thứ 2:
Chiều thứ 7, mình một mình cho cô ấy lang thang đi chơi vì bố cô ấy vẫn phải đi làm. Buồn tình mnìh cho cô ấy về thăm nhà cũ của ông bà ngoại. Nơi đó có bao nhiêu kỉ niệm tuổi thơ của mình.
Mình dắt cô ấy đi xem cái tượng Bác Hồ mà ngày xưa ông bà ngoại đã chụp ảnh cưới ở đó. Vừa nhìn thấy cái tượng cô ấy liền giơ tay chào: “Chào Bác Hồ nhá”.
Rồi lúc về thì lại giơ tay chào “Bai bai Bác Hồ”.
Rồi mình dẫn cô ấy đến sờ vào hai con nghê đá mà ngày bé mình đã cưỡi mòn cả đít quần. Mìng bảo: “Mĩm ơi bạn Nghê này, con chào Nghê đi”. Lập tức mặt cô ấy vênh lên rồi ra sức cào, cấu, đấm, đá, tát Nghê. Thật đánh người không ghê tay.
Mình tức quá giữ tay cô ấy lại và bảo: “Con không được đánh Nghê, con hư quá đấy, mẹ tét tay này, con xin lỗi Nghê đi !”
Cô ấy gườm gườm nhìn Nghê rồi vênh váo không xin lỗi.
Mình bảo “Vậy thôi không chơi nữa, mẹ cho con về, con hư lắm, không cho chơi với Nghê nữa”
Thế là cô ấy quay đít đi luôn, trước khi đi lại giơ tay chào “ bai bai Nghê”.
Rồi, bỗng nhiên, cô ấy quay phắt lại, nhìn Nghê chăm chú, rồi tiến lại gần Nghê, ôm lấy cổ Nghê, và vuốt ve Nghê.
Cô ấy vừa ôm Nghê vừa lẩm bẩm” Xin lỗi Nghê nhá, vuốt ve Nghê nhá”.
Rồi rất dịu dàng cô ấy áp mặt vào mặt Nghê.
Rồi bỗng nhiên cô ấy oà lên khóc, khóc thút thít, rồi khóc oà lên, vừa khóc, vừa gào lên “NGHÊ ƠI ! NGHÊ ƠI”.
Nghe rất thương tâm.
Đầu tiên, mìng nghĩ đó lại là một trò đùa tai quái của cô ấy. Một trò giả dối nào đó. Nên mìng đứng yên xem cố ấy làm gì.
Và cũng thấy vừa thương, vừa tội, vừa buồn cười và bỗng sao lúc đó trông cô ấy thật xinh đẹp nên mnìh mặc kệ cho cô ấy khóc và rút máy ảnh ra chụp lia lịa..
Nhưng rồi thật khủng khiếp, cô ấy bắt đầu gào lên và khóc như mưa, như gió.. Nước mắt cô ấy rơi ướt đẫm cả mặt Nghê.
Lúc này thì mình bắt đầu hoảng sợ. Mình nghĩ là cô ấy đã khóc thật trong một cơn xúc động mãnh liệt, khóc như mưa. Nên mình vội ôm cô ấy vào và vuốt ve hỏi han cô ấy. Mìng hỏi vì sao cô ấy khóc. Nhưng cô ấy không trả lời và chỉ khóc, khóc, khóc.
Sau đó cô ấy yêu cầu mình bế Nghê về nhà cùng cô ấy nhưng mình nói Nghê rất nặng, mình không bế được.
Cô ấy lại khóc và nói rằng cô ấy không về.
Mình vội vàng đánh trống lảnh sang rất nhiều chuyện khác để cô ấy tạm thời quên Nghê đi, và mình đã đưa cô ấy về được đến nhà. Cả quãng đường cô ấy vẫn thút thít và hỏi “ Nghê đâu ? Nghê đâu?” Và mình đã nói dối rằng Nghê đi chợ mua thịt cá, Nghê đi chơi triển lãm Giảng Võ, Nghê phải làm bảo vệ trông nhà trường v.v…
Mọi chuyện tạm thời êm đềm cho đến bữa cơm buổi tối hôm đó, cô ấy xúc cơm ăn rất ngoan và bảo “Mẹ cho Mĩm ăn thịt cá nhé”.
Rồi cô ấy im bặt 1 giây, rồi cô ấy lại hỏi “ Mẹ ơi Nghê đi mua thịt cá về chưa ? Nghê ơi, Nghê ơi!” và rồi cô ấy lại ngồi khóc ri rỉ và gọi “ Nghê ! Nghê! ”
Ôi, mình thật sự đã phát điên !
Giá mà mình đọc được vì sao cô ấy lại khóc vì Nghê như vậy !
Những bức ảnh mình đã chụp cô ấy hôm đi chơi gặp Nghê:
Đây là hành động trả lời cho yêu cầu "Mĩm chào bạn Nghê đi!" của mình - lập tức thò tay cấu luôn Nghê:
--------
Tát Nghê này, đánh Nghê này :
-----------
Sau khi chào tạm biệt Nghê thì lại chạy lại ôm lấy Nghê đầy âu yếm :
"Uummmm, mẹ bế Nghê về nhà cho Mĩm đi"
------------
Thẫn thờ: Nghê ơi.....
---------------
Thút thít : Nghhê... ngheeê !!!
----------
Oà lên tức tưởi : Nghê cơ... !!!
-----------
Như mưa.. như gió........
-----------
Lã chã...
Ngơ ngác rơi... giọt nước mắt không rõ buồn vui ?
-------
Haizzzz
25 nhận xét on "She cried for you"
Ôi, trông cái mặt nó lúc tát nghê có gớm không kìa?????
Mình thề 10 năm nữa mình mới đến chơi với MĨm
Con gái khóc mà không lý do thì nguy hiểm, con nít khóc mà không lý do thì đáng lo lắng, đằng này cả 2 thứ cùng cộng lại thì .... Em cũng nghĩ là Mĩm trong lúc đấy đang sợ hoặc không thích cái gì đó mà không thể nói ra nên nước mắt cứ thế mà tuôn trào thôi ... Nhìn khóc mà thương quá .
Gửi ngay những bức ảnh này của Mĩm cho nhà hát tuổi trẻ hoặc đài truyền hình
mầm non mầm non
mình fải la liếm người nổi tiếng ngay từ thuở bé mới được, hihi
chết! tâm lý lứa tuổi zồi, đến giai đoạn khóc ko rõ lý do zồi!
cơ mà mặt mũi nước mắt tèm lem thương quá cơ!
Trộm vía nàng nhớn ghê!
sao bạn í gầy thế này, sao bạn í cao thế này, sao bạn í thiếu nữ thế này.Huuu.Bạn í có fải bạn Mĩm ko đấy? Nhưng thế nào bạn í vẫn kute.Kaaa.Thơm bạn fát.À , ảnh up ở host ttvn đã sống ròi nhá.Hết buồn vô đối rồi.Kaaaaaa
Nàng í thay đổi từng ngày í!!!! Nhưng mà iu lắm lắm í!!! Cơ mà hông bít giờ đang giống ... hình như là ông ngoại?!
Cô là Thần Ngu nên chẳng lấy được nụ cười của Mĩm roài.
Đùa thôi, các nàng í không bằng lòng điều gì đó, sợ hãi điều gì đó nhưng không diễn đạt được thì nhè. Khi đó, mẹ phải hỏi, phải dỗ dịu dàng, thật dịu dàng . Các nàng í yên tâm thì tự hết khóc thôi mừ.
Tại sao thế nhỉ, mình cũng thắc mắc.Nhìn bạn í khóc mà thương ghê.Ngơ ngác
Mĩm khóc là vì Mĩm sợ hoặc Mĩm không thích cái gì đó. Để làm rõ điều này chắc ta mất khoảng chục năm nữa. Có điều, em cũng đã rơi vào đúng tình trạng như chị, đưa con giai đến sinh nhật cô em cực xinh đẹp mà bình thường nó cực thích (nó có đặc điểm thích gái xinh mà 0 kể tuổi tác :D). Thế mà đến cửa nhà cô ấy nó lại khóc, khóc và cực kỳ khóc. Thế là về thôi! Em cũng tự nhủ lòng đúng ngày nó tròn 18 tuổi em sẽ lật lại hồ sơ vụ án! Bonus phát là Mĩm yêu quá thể! Chịp chịp!
À hôm đấy bạn mặc cả cây hồng nhá.Vẫn đi đôi giày hồng từ hồi mùa đông.Rồi đi cả xe spacy hồng nữa .Kaaa
Ờe ! thương nhỉ ! đến giờ vẫn băn khoăn khonog hiểu vì sao nàng khóc....
Chứ trứoc giờ, từkhi nàng chưa biết nói tý gì, chỉ cần nghe cái kiểu khóc là mẹ nàng đã biết nàng khóc vì sao rồi !
Thế mà 2 lần này thì chịu đấy !
Còi điên: thế liệu 10 năm nữa mầy đã lấy chồng chưa để mĩm còn đi nâng váy ? ôi... !!
Bạn còi thật là một người phụ nữ rắn chắc như sắt thép. Hay còn gọi là tâm hồn nồi đồng cối đá !! hic hic !!
Tata: mĩm vừa sốt mọc răng hàm, sụt cả ký lô nên tronog gầy nhom, chán lắm ý.. haizzz...
Mà.. thật là ảnh ttvn lại sống rồi chứ ?
Ôi, ta phải ă n mừng !!
QUÁ VUIIIIIIIIIIIIIIIi !!
chị ơi trán Mĩm bị con gì đốt à :-? hay nốt ruồi nhỉ?
nhìn mắt long lanh nước, thương!
Mĩm trông yêu thế, lúc ghê gớm đanh đá vẫn yêu. Em thích cái ảnh cuối cùng nhất trông tội tội nh mà xinh k thể tả đc :)
Ơi, Nghê đây.
À, chả biết sự vụ xảy ra lúc nào, chứ nếu khoảng ngày 19-20-21 thì em Nghê ốm ơi là ốm, sốt ơi là sốt đấy chị ạ.
ah, note thêm là em Mĩm rất hợp với màu hồng.
Đợt này tuyển thêm mấy cái nữa mới đc :)
đọc xong là thém thèm thèm có con!!!!
Ôi mèo ơi ! Mèo nói thật chứ ?
Chị vừa xem lịch, hôm đó là chiều ngày 19/7 luôn !
Mà lạ lắm, hôm đó, lúc đầu nó chưa nhớ ra "Nghê" là ai đâu. Về sau chị thấy nó đánh Nghê dữ quá mới nói, nếu đnash Nghê thì chj mèo 0 cho Mĩm lấy Nghê nữa, thế là chị ta mưosi khóc ầm lên, chắc lúc đó mới nhớ ra Nghê là ai..
Thương vô cùng !!!
Thế Nghê đã hết ốm chưa ? thương Nghê quá, chắcl à sốt virus ròi.. hic hic !!!
mà, đúng Mĩm mặc màu hồng yêu vô cùng, cái váy cô mèo tặng từ lần trước mèo ra HN đó !! Yêu không ?
hie hie !!!
Còn chưa up ảnh mĩm mặc váy trắng cô mèo tặng từ năm ngoái nữa ! hic !!
@AMY: ha ha, không phải con gì đốt đâu, tự nó cào đấy ! Nó không được cào được bạn nào khác vì sợ mẹ đánh thế là tự cào mặt mình luôn. Chí phèo hết nói !!
Chị có một kinh nghiệm thế này. Thằng nhỏ nhà chị hồi bé hay phải tiêm. Mà tiêm thì thường mời một cô y tá, mà cô ấy toàn mặc áo đen quần đen. Cách 1 năm sau, có một chị đến chơi, mặc áo đen quần đen. Thằng nhỏ khóc ầm lên. Biết ngay là nó tưởng là đến tiêm, giải thích cho nó là đây không phải là cô tiêm. Thế là nó hết khóc.
ôi! hay khóc tại vì nhớ anh Nghê?
:P
ơi, toàn sốt viêm họng thôi. mà sao trẻ con bây giờ hay viêm họng thế ko biết. bây giờ hết ốm rồi, nhưng vẫn còn ăn vạ là em ốm mà chị còn bắt em gấp quần áo :)
em nghĩ chắc ko nhớ Nghê là ai đâu, vì có chơi với nhau tẹo nào đâu, toàn ngồi nhìn nhau trân trối. hay tại thằng Nghe nhà em đáo để,nhăn nhó ghê quá nên Mĩm nhớ mặt nhớ tên nhỉ, keke.
Trên đời đúng là có nhiều chuyện ko thể hiều nỗỉ nữa.
mà em Mĩm í mà, trông cũng ghê gớm phết nhỉ. hehe
em mang về blog em roài..hí hí..iu chị sheep.iu cháu Mĩm nhắm nhắm.. :xxx
Đăng nhận xét